Vợ bầu ngồi giữa sân rửa 10 mâm bát dưới nắng 40 độ. Tôi quát 2 bà chị thẳng mặt: “Sau đừng vác mồm đến!”

Minh luôn nghĩ hạnh phúc của một người đàn ông không phải là thành công nơi công sở, mà là lúc trở về nhà có người vợ hiền đang đợi bên mâm cơm nóng. Anh và Lan đến với nhau sau ba năm yêu đương, cùng trải qua bao khó khăn rồi mới nên duyên vợ chồng. Khi Lan báo tin có thai, Minh ôm chặt vợ, như thể ôm cả bầu trời vào lòng.

Lan mang thai đến tháng thứ bảy, bụng lớn dần, bước đi nặng nề, hơi thở cũng thường chậm lại. Bác sĩ dặn:
— Hạn chế làm việc nặng, tránh đứng lâu, stress không tốt cho thai nhi.

Minh luôn ghi nhớ từng lời ấy. Anh dậy sớm làm việc nhà, đi chợ, nấu nướng, muốn để Lan được nghỉ ngơi tối đa. Nhưng Lan vốn tháo vát, lại thương gia đình chồng nên lúc nào cũng muốn góp một tay để không bị nói ra nói vào.

Sponsored Ad

Chỉ tiếc rằng…

Hai chị gái của Minh — chị Oanh và chị Ngọc — chưa một lần nhìn Lan bằng ánh mắt thân thiện. Họ luôn cho rằng mình đã hy sinh nhiều cho bố mẹ, nên có quyền “xét nét” em dâu. Mỗi lần giỗ chạp tụ họp, họ tới muộn, chỉ đến khi mâm cơm đã bày ra. Ngồi xuống bàn, họ liền buông lời nhận xét:

— Món này nấu mặn quá!
— Cái nhà bừa bộn thế này mà cũng gọi là dọn dẹp à?
— Bầu bà thôi chứ có phải tuột dốc đâu mà làm tí đã mệt?

Lan chỉ biết cười, nói những câu nhẹ nhàng để mọi người vui vẻ. Nhưng càng cố hòa nhập, cô càng mệt mỏi. Cảm giác bị soi xét từng chút một, khiến cô nhiều đêm nằm quay mặt vào tường… khóc thầm.

Sponsored Ad

Minh không phải không biết. Anh thấy vợ ăn ít hơn, ngủ chập chờn, đôi tay gầy ôm lấy bụng như lo sợ điều gì. Nhưng anh nghĩ đó chỉ là chuyện trong nhà, chị em ruột với nhau rồi cũng sẽ hòa cả làng. Anh tin, chỉ cần mình yêu thương vợ đủ nhiều, mọi khó khăn sẽ tự phai nhạt theo thời gian.

Thế nhưng đời không phải lúc nào cũng dịu dàng.

Ngày giỗ cụ tổ trong họ là dịp quan trọng. Nhà đông người, nhộn nhịp từ sáng sớm. Người giúp việc đột nhiên xin nghỉ để lo việc riêng. Mẹ chồng không rành bếp núc nên nhìn Lan với ánh mắt mong đợi:

— Cô xem giúp việc nhà một chút nhé. Chị Oanh, chị Ngọc chắc cũng sắp đến rồi.

Sponsored Ad

Lan gật đầu, cố giấu tiếng thở dốc sau mỗi bước đi. Bụng cô ngày một nặng, hơi nóng mùa hè khiến áo thấm đẫm mồ hôi. Cô loay hoay từ bếp lên phòng khách, vừa dọn vừa tiếp khách, chỉ mong nhanh chóng xong việc.

Hai chị gái của Minh… vẫn như thường lệ — đến muộn.

Vừa đặt túi xách xuống ghế, chị Oanh nhăn mặt:

— Trời ơi, sao đồ ăn nguội hết thế này? Em dâu ở nhà mà để thế này à?

Chị Ngọc cũng chanh chua:

— Từ hồi mang bầu là bắt đầu lười rồi đấy! Cứ tưởng có thai là được ngồi mát ăn bát vàng chắc?

Những lời ấy như kim châm, nhưng Lan vẫn cố cười:

— Em xin lỗi, tại em chưa kịp chuẩn bị đủ ạ.

Sponsored Ad

Lan cúi xuống bê nồi canh nóng để hâm lại, bỗng một cơn đau quặn lên ở phần bụng dưới khiến cô khựng lại, tay ôm thành bàn. Nhưng cô cố trấn an bản thân: Chỉ là co thắt nhẹ thôi. Mình ổn. Mình phải cố.

Sau bữa ăn, khách vẫn chưa về hết, nhưng hai chị gái đã lẳng lặng lên phòng bật điều hòa, nằm duỗi chân lướt điện thoại. Mẹ chồng thì ngồi xem tivi, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với khách rồi lại cười cười.

Dưới sân, ánh mặt trời hun nóng từng viên gạch. Lan đứng giữa đống bát đĩa cao ngất, nước rửa chén nóng như nước sôi. Cô vừa cúi xuống thì một cơn đau mạnh khiến cô cắn răng, tay run đến mức chiếc bát suýt rơi xuống nền. Nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng mồ hôi, nhưng cô vẫn mỉm cười… với chính sự kiên cường của mình.

Sponsored Ad

Đúng lúc ấy, Minh từ ngoài trở vào. Nhìn thấy vợ đang cố gắng đến mức tím tái mặt mày, tay ôm bụng, Minh hoảng hốt chạy lại đỡ cô:

— Lan! Em sao rồi? Sao không nghỉ?

Lan cố gượng cười, giọng yếu ớt:

— Em ổn… sắp xong rồi… Anh đừng lo.

Câu nói ấy, sự cố chấp ấy… khiến Minh đau nhiều hơn cả vợ.

Anh đỡ Lan vào ghế nghỉ, rồi quay người bước nhanh vào nhà. Gương mặt vốn điềm đạm nay đầy tức giận, bước chân nặng nề như dằn lại từng nhịp thở. Anh hít sâu, mở cánh cửa phòng nơi hai chị đang hả hê với luồng khí mát lạnh.

Cánh cửa bật ra.

Hai chị ngẩng lên, vẻ khó chịu hiện rõ.

Sponsored Ad

Minh nhìn thẳng, giọng trầm xuống:

— Vợ tôi đang mang thai. Cô ấy đau đến mức đứng không vững, vậy mà các chị có thể nằm đây hưởng thụ sao?

Chị Oanh bật cười:

— Trời đất, mới bầu tí mà làm quá! Con gái thời nay yếu đuối thế đấy à?

Chị Ngọc khoanh tay trước ngực:

— Em trai à, dễ tính vừa thôi. Có tí chuyện mà cuống lên là sao?

Từng lời như tát thẳng vào mặt Minh. Anh thấy hình ảnh vợ khom lưng dưới sân nắng chói lòa, tay run rẩy vì đau… và nước mắt cô lặng lẽ rơi.

Phẫn nộ. Bất lực. Thương xót.

Tất cả bùng nổ cùng một lúc.

Anh siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu:

Sponsored Ad

— Từ bây giờ, ai coi thường vợ tôi… kể cả là chị em ruột… thì cũng đừng trách tôi không còn tình nghĩa.

Không chờ phản ứng, Minh quay đi. Anh bước đến bên vợ, nhẹ nhàng nắm tay cô:

— Mình về. Ngay bây giờ.

Lan ngạc nhiên nhìn anh, mắt nhòe vì cảm động. Đằng sau lưng họ, tiếng chị Oanh và chị Ngọc vọng theo đầy giận dữ.

Nhưng Minh không ngoái đầu lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Lan biết…
Người đàn ông của đời mình đã thực sự đứng về phía cô.

Bạn có thể cũng thích bài viết này