Vợ gần đến ngày si//nh chồng đ//uổi về quê đ//ẻ cho rẻ ở trên này làm gì tốn kém. Trong khi anh ta chi cả 100 triệu đưa nh/ân tì/nh vào vi/ện tư s//inh con trai
Vợ gần đến ngày si//nh chồng đ//uổi về quê đ//ẻ cho rẻ ở trên này làm gì tốn kém. Trong khi anh ta chi cả 100 triệu đưa nh/ân tì/nh vào vi/ện tư s//inh con trai. Đúng ngày đứ/a b/é chào đời thì chuyện rú/ng đ/ộng xảy ra…
Lan lấy Tuấn khi mới 25 tuổi. Hai người yêu nhau gần ba năm, tưởng chừng tình cảm đủ bền chặt để vượt qua mọi sóng gió. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại chẳng hề giống giấc mơ. Tuấn làm kế toán trong một công ty nhỏ, thu nhập tạm ổn, nhưng anh luôn than thở chuyện tiền bạc, lúc nào cũng sợ “tốn kém”.
Khi Lan man/g th/ai, mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Cô bị nghén suốt ba tháng, gầ/y rộ/c người, nhưng vẫn cố gắng làm việc đến tận tháng thứ tám để tiết kiệm chi tiêu. Cứ nghĩ sắp đến ngày sinh, chồng sẽ quan tâm hơn, nào ngờ một buổi tối, Tuấn lạnh lùng nói:
– Em sắp sinh rồi, về quê đẻ đi. Ở đây tốn tiền viện, rồi tiền chăm sóc, anh chịu sao nổi.
Lan ch//ết lặng. Cô không ngờ người đầu gối tay ấp lại có thể nói ra câu đó. Mẹ cô ở quê ng//hèo, s/ức y/ếu, nhà chỉ có căn chòi nhỏ, không đủ điều kiện sinh nở. Cô cố năn nỉ:
– Em sắp đến ngày rồi, bác sĩ ở đây quen, em chỉ muốn sinh an toàn…
Tuấn gạt đi:
– Quen thì sao? Đẻ ở đâu chẳng đẻ, về quê cho rẻ, có mẹ chăm.
Sponsored Ad

Không còn cách nào khác, Lan thu dọn đồ, nước mắt rơi ướt cả gối. Trong khi cô ngồi xe về quê, Tuấn vẫn nhắn tin rối rít cho ai đó — là “cô Hương”, người đồng nghiệp mới ở công ty.
Cả khu trọ đồn rằng Tuấn thân thiết với cô Hương lắm. Và chỉ vài hôm sau, tin đồn ấy thành sự thật. Anh ta chi cả trăm triệu để đưa Hương vào một bệnh viện tư sinh con, hớn hở khoe với bạn bè rằng “sắp được làm bố của một thằng cu kháu khỉnh”.
Ngày Lan sinh, cô chỉ có mẹ già bên cạnh. Đêm đó trời mưa tầm tã, đường vào bệnh viện huyện lầy lội, nhưng cô vẫn cắ/n r/ăng chịu đựng từng cơn co thắt. Khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, cô chỉ biết ôm con vào lòng, nước mắt hòa lẫn m/ồ h//ôi.
– Là con trai đấy, con ạ… – bà mẹ run run nói, giọng nghẹn.
Lan cười trong nước mắt. Cô chẳng biết báo tin cho ai, vì người đáng nhận được tin ấy, giờ đang ở nơi khác, bên một người đ//àn b//à khác.
Cùng ngày hôm đó, tại bệnh viện tư ở thành phố, Tuấn ngồi ngoài hành lang, tay cầm bó hoa xanh biếc, hồi hộp chờ đón “đứa con trai đầu lòng”. Khi y tá bước ra, gương mặt cô ta nghiêm nghị:
– Anh là chồng của sản phụ Hương à? Có chuyện cần nói.
Tim Tuấn khựng lại. Anh theo vào phòng bác sĩ, nghe giọng vị bác sĩ trầm thấp:
– E/m b/é sinh ra khỏe mạnh, nhưng…không phải là con ruột của anh.
Sponsored Ad
Tuấn chết lặng. Anh không tin vào tai mình, sững sờ nhìn bác sĩ như thể vừa nghe phải một trò đùa độc ác.
– Anh nói gì cơ? – Anh lắp bắp, giọng run rẩy. – Không thể nào… tôi là người đưa cô ấy đi khám suốt mấy tháng, kết quả siêu âm rõ ràng mà!
Vị bác sĩ nhìn anh, thở dài:
– Chúng tôi không thể nói sai. Kết quả xét nghiệm ADN của mẹ và bé không trùng với mẫu ADN anh cung cấp khi làm hồ sơ thai sản. Có lẽ anh nên nói chuyện lại với sản phụ.
Cánh cửa phòng bật mở. Hương nằm trên giường, tóc rối bù, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ thách thức. Thấy Tuấn bước vào, cô quay đi, ánh mắt lạnh như băng.
– Em… giải thích đi – Tuấn nghẹn ngào. – Bác sĩ nói đứa bé không phải con anh là sao?
Hương cười khẩy, một nụ cười khiến Tuấn thấy sống lưng lạnh buốt:
– Thì đúng thế còn gì. Anh tưởng chỉ có mình anh biết lừa dối à? Anh bỏ vợ, ruồng con chỉ vì tin vào cái thai của tôi, giờ thấy hậu quả chưa?
Sponsored Ad
Tuấn sững người. Anh muốn quát, muốn đập phá, nhưng chỉ thấy mọi thứ quay cuồng. Trăm triệu anh vay mượn để lo cho Hương, những ngày chiều chuộng, những lời nói mật ngọt… tất cả hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng, tay run run như người mất hồn. Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích.
Cùng lúc đó, ở một vùng quê xa, Lan nằm trên chiếc giường sắt ọp ẹp trong phòng sản đơn sơ của bệnh viện huyện. Đứa bé nằm ngoan trong vòng tay cô, hơi ấm nhỏ bé khiến cô thấy lòng dịu lại sau những cơn đau tưởng chừng không chịu nổi. Bà mẹ già ngồi bên, mắt đỏ hoe nhưng nụ cười hiền từ:
– Con trai đấy, kháu lắm. Giống con hồi nhỏ y hệt.
Lan mỉm cười, vuốt ve mái tóc tơ mềm của đứa trẻ. “Con trai…” – hai chữ ấy vừa như một món quà, vừa như một vết dao xoáy vào lòng cô. Người chồng từng đuổi cô đi chỉ vì nghĩ “sinh con gái tốn kém vô ích”, giờ có biết đâu rằng chính cô mới sinh cho anh một đứa con trai khỏe mạnh.
Sponsored Ad
Cô định bụng sẽ không gọi cho Tuấn nữa. Nhưng mẹ cô nói:
– Dù gì nó cũng là cha đứa bé, con nên báo cho nó biết.
Lan im lặng hồi lâu rồi gật đầu. Cô cầm điện thoại, tay run run bấm số quen thuộc. Đầu dây bên kia đổ chuông mãi mới có người nhấc máy.
– Alo? – Giọng Tuấn khàn đặc.
– Em đây, Lan đây. Em sinh rồi… con trai.
Im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề. Một lúc lâu sau, Tuấn mới đáp, giọng vỡ ra:
– Anh… anh đang trên đường về.
Chiếc xe khách cũ kĩ trườn qua con đường đất đỏ loang lổ nước mưa. Tuấn ngồi ghế cuối, đầu óc trống rỗng. Trong đầu anh là hàng loạt hình ảnh đan xen: nụ cười mỉa mai của Hương, tờ giấy xét nghiệm ADN, khuôn mặt xanh xao của Lan ngày anh bắt cô rời thành phố. Mọi thứ như lưỡi dao cứa dần vào trí nhớ.
Sponsored Ad
Anh về đến bệnh viện huyện lúc trời vừa sáng. Hành lang còn vắng, ánh đèn mờ hắt lên tấm biển “Khoa sản”. Anh dừng trước cửa phòng, nhìn thấy Lan nằm nghiêng, ôm đứa bé ngủ say. Cảnh tượng ấy khiến anh như nghẹn thở. Người phụ nữ anh từng ruồng bỏ – gầy gò, xanh xao, nhưng trong ánh sáng yếu ớt ấy lại toát lên một vẻ bình yên, kiêu hãnh lạ lùng.
Tuấn bước vào, lặng lẽ đặt bó hoa cúc vàng lên bàn. Lan giật mình mở mắt. Khi nhìn thấy anh, cô khẽ chau mày, rồi lại cúi xuống nhìn con.
– Sao anh lại đến? – Giọng cô mệt mỏi nhưng bình thản.
– Anh… anh xin lỗi. – Tuấn nghẹn ngào. – Anh sai rồi. Anh không xứng đáng với em… với con.
Lan nhìn anh, nụ cười nhạt trên môi.
– Giờ mới biết à? Khi mọi thứ đã xong hết rồi. Anh có biết đêm em sinh, em đã nghĩ mình không qua khỏi không? Anh có biết mẹ em phải bán đôi khuyên cưới để đóng viện phí không?
Sponsored Ad
Tuấn cúi đầu, im lặng. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
– Anh biết anh đáng bị em ghét. – Anh nói nhỏ. – Nhưng anh xin em cho anh được chuộc lỗi, được chăm sóc hai mẹ con.
Lan thở dài, ánh mắt buồn xa xăm.
– Chuộc lỗi? Anh nghĩ vài lời xin lỗi là đủ sao? Đứa trẻ này không cần người cha chỉ biết đuổi mẹ nó đi để tiết kiệm vài đồng.
Tuấn quỳ xuống bên giường, nước mắt rơi lã chã. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng mọi lời đều trở nên vô nghĩa. Cô không còn là người vợ dịu dàng năm nào nữa – cô đã trải qua đủ đau đớn để mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn.
– Anh về đi, Tuấn. – Lan nói khẽ. – Em không hận anh, vì nhờ anh mà em học được cách sống vì chính mình. Từ giờ, em chỉ cần con thôi.
Sponsored Ad
Tuấn lặng người. Anh biết, giữa anh và cô đã có một bức tường không thể phá. Anh cúi xuống nhìn đứa bé đang say ngủ – khuôn mặt nhỏ xíu, đôi môi mím chặt – như thấy lại chính mình năm xưa. Một nỗi ân hận nhói lên, muộn màng.
Anh rời bệnh viện khi nắng sớm vừa rọi qua hàng tre. Trên con đường đất đỏ, bóng anh đổ dài, lầm lũi. Chiếc điện thoại rung lên – số lạ. Là Hương. Tin nhắn vỏn vẹn vài chữ: “Đừng tìm tôi nữa. Con tôi đã có cha khác.”
Tuấn bật cười, một nụ cười đắng nghét. Anh ngẩng đầu nhìn trời, mây loang loáng trôi. Tất cả những gì anh từng tính toán – tiền bạc, danh vọng, đứa con trai mong mỏi – đều sụp đổ như lâu đài cát.
Vài năm sau.
Một buổi chiều cuối thu, gió hanh hanh thổi qua con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng. Lan dắt tay cậu bé khoảng ba tuổi – đôi mắt sáng, khuôn mặt lanh lợi – đi về phía ngôi trường mầm non đầu làng. Cô giờ là giáo viên hợp đồng của trường tiểu học, gương mặt rạng rỡ và bình thản.
Bà mẹ già đứng trước cửa, cười hiền khi thấy hai mẹ con trở về.
– Thằng bé lớn nhanh quá. Nó giống cha nó lắm. – Bà nói, giọng nửa trách nửa thương.
Lan khẽ đáp, mắt nhìn xa xăm:
– Con không muốn nhắc đến người đó nữa. Với con, cha của bé chính là cuộc đời này – là những gì con cố gắng từng ngày để nuôi nó khôn lớn.
Tối hôm ấy, sau khi ru con ngủ, Lan mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương lúa chín. Cô khẽ mỉm cười. Ở nơi nào đó, có lẽ Tuấn vẫn đang vật lộn với những lỗi lầm của mình. Nhưng với cô, mọi tổn thương đã khép lại.
Đứa trẻ khẽ trở mình, nắm lấy tay mẹ trong giấc ngủ. Lan cúi xuống hôn lên trán con.
– Ngủ ngoan nhé, con trai của mẹ. Rồi con sẽ lớn lên, mạnh mẽ và nhân hậu, không bao giờ giống như người ta.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa, dịu dàng rọi lên hai mẹ con. Ngoài kia, đêm quê yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích – như khúc hát ru dài của sự bình yên sau bão giông.